Đạo Ngô đang thiền định trên tòa cao thì một ông tăng đến hỏi, “Thế nào là đạo lý thâm sâu vĩ đại nhất?” Đạo Ngô liền bước xuống tòa, quì trên sàn và nói,“Ông từ xa đến đây, nhưng xin lỗi, tôi không có gì để đáp ông.”
Genro: Coi kìa, sư huynh! Huynh đang tự dìm mình trong biển sâu.
Như Huyễn: Vâng, đúng vậy. Ông tăng này không nhận ra mình đang trong nguy hiểm, dù cho ông ta sắp chết đuối. Toàn bộ không khí ngôi chùa của Đạo Ngô là độ sâu vĩ đại nhất của Thiền, nhưng ông tăng đã phát biểu nó như là một vật ở tận nơi nào. Tại sao ông ta không tham gia thiền định cùng với những người khác? Đầu tiên ông ta có thể không thấy gì cả, nhưng dần dần đám mù mê hoặc sẽ tan đi trong hơi ấm mặt trời. Ông thầy rất từ bi, nhưng vì giáo lý không cao cũng không thấp, không có bề mặt cũng không có đáy, không có gì để cho ông xem.
Genro: Tôi sẽ nói rằng Đạo Ngô chắc chắn có đạo lý thâm sâu vĩ đại trong Thiền của sư.
Fugai: Tôi phải nói rằng thầy tôi biết chiều sâu Thiền của Đạo
Ngô.
Như Huyễn: Lời tán gẫu trong gia đình như thế khiến tôi hổ thẹn! Ước gì ngay từ đầu không ai nói tiếng nào.
Genro:
Biển sâu vĩ đại!
Bốn hướng không biên
Đạo Ngô bước xuống
Từ trên tòa cao,
Không có độ sâu . . .
Cũng không có nước.
Fugai:
Bên kia lớn nhỏ;
Bên trên nông sâu
Tôi sợ thầy yêu
Nguy hiểm vì chìm
Bởi tim ông lớn
Yêu khắp chúng sanh.